Câu chuyện về tình yêu giữa đời thường có thật của chàng trai

Mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo D đã rất chán nản không còn hy vọng gì vào cuộc sống nữa nhiều lần D đã nghĩ quẩn chấm dứt cuộc đời để không phải làm khổ gia đình và người yêu.Nhưng cuộc đời thật như là một phép mầu trong một lần tình cờ D đã gặp được H một cô gái có hoàn cảnh khó khăn.Chính sự khó khăn giữa 2 con người cùng cảnh ngộ đã họ đến bên nhau và tạo lên một câu chuyện tình yêu giữa đời thường.

Tình yêu đời thường


Ký ức tuổi thơ bệnh tật của D


D sinh năm 1989 là con trai duy nhất trong nhà , khi mới sinh ra đã ốm đau liên miên . Lên tám tuổi trong một chơi đùa cùng các bạn D bị ngã và tay của D đã sưng tấy lên mãi không khỏi. Gia đình rất lo lắng cho D lên đã đưa lên bệnh viện chữa trị.

Tại đây, các bác sĩ chẩn đoán D bị viêm cơ có mủ. Nhưng khi làm tiểu phẫu thì không thấy mủ mà máu tươi thì chảy mãi không cầm. Hai tuần trụ tại bệnh viện tỉnh, bệnh không khỏi mà thể trạng D ngày càng yếu đi, mặt mày xanh như tàu lá, bàn tay co quắp lại. Thấy thế, một bác sĩ khuyên gia đình nên đưa D lên Bệnh viện Nhi Trung ương. Tại đây, các bác sĩ đã kết luận Kiên bị chứng rối loạn đông máu. Nghe tin mà như sét đánh ngang tai, mẹ D đã ngất ngay tại chỗ.

Kể từ ngày ấy, bệnh viện đã trở thành ngôi nhà thứ hai của D. D ở viện thậm chí còn nhiều hơn ở nhà. Tuổi thơ nhọc nhằn trôi theo những lần tiếp máu, những xét nghiệm liên miên. Và cũng từ ngày đó, của cải trong nhà cứ lần lượt ra đi để đổi lấy những bịch máu duy trì sự sống cho Kiên.

Nhà nghèo nên không phải lúc nào lên cơn đau đớn, Kiên cũng có thể đến bệnh viện ngay được. Thế là trong cái khó ló cái khôn, Kiên nghĩ ra một cách để giảm đau tạm thời là dùng dây chun buộc chặt chân rồi treo lên cửa sổ. Trong thời gian ấy bố mẹ Kiên sẽ đi xoay tiền đưa con đi bệnh viện.

Cả D và hai người em trai chân tay đều bị biến dạng, teo tóp. Các khuỷu tay và khuỷu chân không gập lại được, đi lại như rô bốt. Thế nên ở nhà D , nếu dải chiếu ăn cơm thì ba anh em phải ngồi ba mâm vì chân không thể quặp lại được.

Cuộc gặp gỡ định mệnh

D ngồi đó, bên người vợ hiền và đứa con gái xinh xắn kể lại cho chúng tôi nghe những khoảnh khắc định mệnh của đời mình. Hết quãng đời tuổi thơ lại sang cả quãng đời tuổi trẻ, D không biết thứ gì hơn ngoài những lần truyền máu và những tháng ngày rã rời đóng đô tại bệnh viện. Tuyệt vọng và bế tắc, D đã từng nghĩ đến cái chết để giải thoát cho mình và cho bố mẹ khỏi khổ. Nhưng cuộc điện thoại của một người con gái xa lạ đã kéo D ra khỏi vũng lầy tuyệt vọng. Người con gái ấy chính là vợ D sau này.

Ngày đó, khi đang nằm treo chân bên cửa sổ nghe đài, đến mục kết bạn qua tổng đài đã làm D chú ý. D đã lấy điện thoại và nhắn tới số của tổng đài. Không ngờ một lúc sau, họ đã gửi cho D năm số điện thoại để kết bạn. Nghĩ là, chẳng để làm gì nên trò chơi của D chỉ dừng lại ở đó. Nhưng bẵng đi khoảng vài ngày, một số điện thoại lạ đã gọi cho D , nói giọng miền Nam rất ngọt. D hỏi sao cô ấy lại biết số của mình thì cô ấy nói cô ấy tham gia mục kết bạn và không hiểu sao cô ấy bỏ qua bốn số điện thoại kia và chỉ chọn số của D để gọi. Cô gái ấy tên là Đoàn Thị Kim Sơn, sinh năm 1990, quê ở Bình Dương.

Thế rồi sau cuộc điện thoại làm quen ấy, ngày nào đôi trẻ cũng nhắn tin và chia sẻ cùng nhau rồi họ gửi cả ảnh cho nhau xem. Đến khi cảm nhận được tình cảm của cả hai bên đã khá gắn bó, D lấy hết dũng khí để kể cho Sơn nghe về tình trạng sức khỏe của mình. Kiên nói ra là để cho lòng thanh thản và cũng là để cho người bạn gái ấy đỡ tốn thêm thời gian vô ích với mình. Nhưng thật không ngờ, sau khi nghe D nói, Sơn đã không những không có ý định dừng lại mối quan hệ này mà còn hẹn sau Tết sẽ ra thăm D.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top